Mưa dội xuống mái ngói nâu, rượt đuổi nhau qua từng bậc thang đá phủ rêu. Tôi khoác chiếc áo len mỏng, ngửa cổ hứng vài giọt mát lạnh. Trong làn sương mờ, mùi thông non quyện với hương cà phê rang bên bếp lửa gợi nhớ thời sinh viên—ngày tháng thiếu thốn nhưng đầy ắp ước mơ. Mưa núi không hối hả như mưa phố; nó kiên nhẫn gột rửa lớp bụi thời gian, nhắc ta ngừng chạy để nghe tiếng trái tim gõ nhịp thật chậm. Sau cơn mưa, trời trong vắt như lời hứa mới: sống giản dị thôi, nhưng đừng ngừng mơ xa.
— Nguyễn Hiếu
Mưa Chiều Trên Phố Núi
Tháng 7 9, 2025
By Nguyễn Hiếu